Translate

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

CUỘC ĐỐI THOẠI ĐÁNG NHỚ

Hôm nay đến trường mình đi từ ngõ 41 Trần Duy Hưng rẽ sang trường, đi lên vỉa hè bị ngay mấy đồng chí Công an Nhân dân tóm, bị bắt bằng lái xe, giấy đăng ký mang về đồn giải quyết. Lần đâu tiên bị phạt nên cũng chẳng biết nhiều. Cuộc trao đổi với mấy đồng chí Công an Nhân phường Trung Hoà diễn ra như thế này:

CA: Thế đã biết lỗi của mình chưa?

Mình: Dạ! Em biết rồi ạ!

CA: Thế muốn xử lý nhanh hay gì?

Mình: Thôi, các anh cứ xử nhanh để em còn vào lớp ạ!

CA: Thế có thể nộp phạt được bao nhiêu?

Mình: Để em kiểm tra xem còn bao nhiêu trong ví ạ! (Văn vở tí thôi chứ mình đã hỏi trước mức thông thường mà người ta hay nhận rồi nên chuẩn bị sẵn trong ví rôi :D).

CA: Cúi xuống bàn mà kiểm tra, thấp xuống!

Mình: Em còn có hơn 200 ạ!

CA: Thế đưa 200 đây rồi về! 

Mình: Các anh lấy 100 để cho em 100 em ăn tối ạ!

CA: Thế lập biên bản tước bằng lái xe, giữ đang ký nhá!

Mình: Dạ thôi ạ! Em nộp phạt luôn

CA: Đưa thấp cái tay xuống, chúi chúi xuống gầm bàn ý.

Mình đưa tiền xong: Em cảm ơn các anh a! Em chào các anh!.

Đi về.

200 nghìn đồng nếu quy ra thóc thì được khoảng hơn 30 Kg thóc, mình chưa thử xem mỗi Kg thóc có bao nhiêu hạt nhưng nếu số thóc đó mà đem xát ra gạo rồi xay thành bột thì 87 triệu dân nước mình kiểu gì mỗi người cũng được khoảng 1 hạt bột...

Mình sai nên bị phạt là điều tất nhiên, nhưng có điều chẳng biết 200 đấy nó vào tay ai nữa. Thôi thì cứ tự an tủi mình: Mình nộp phạt là nộp phạt cho nhân dân chứ không phải nộp phạt cho mấy ông công an, mà nhân dân thì lại là mình rồi, chẳng đi đâu mà thiệt. Vẫn vui, vẫn cười thoải mái.

NGHĨ - NÓI - VIẾT TRÊN FACEBOOK

Nghĩ - Nói - Viết, đây mà ba cái mà không phải ai cũng làm được. Có người nghĩ rất tốt nhưng nói ra thì lại rất dở, nói rất hay nhưng viết thì lại không viết được. Khoảng cách giữa Nghĩ - Nói - Viết là cả một chặng đường dài. Để thu hẹp cái khoảng cách ấy thì người ta cần phải luyện nhiều: Luyện nghĩ, luyện nói, luyện viết. Trên Facebook mình có cơ hội được luyện khả năng nghĩ và viết - nghĩ rồi viết (tiếc là không có "sân khấu" để luyện nói). Đó chính là một trong những lý do mà mình hay viết những bài dài dài trên Facebook.

Điểm lại thì mình cũng viết được một số bài, có những bài viết xong đọc lại thấy hay hay, có những bài viết xong rồi đọc lại thấy dở vô cùng, có bài ngắn, có bải dài...Nhưng dù ngắn hay dài, hay hay dở thì cũng đều chung mục đích là luyện viết mà thôi. 

Lúc đầu khi mới bắt đầu tập mình thấy khó quá, lúc nghĩ thì nghĩ được nhưng cứ ngồi viết là chẳng viết được gì. Ban đầu ngồi chẳng viết được gì nhưng dần dần cũng viết được vài dòng, ban đầu viết dở dở nhưng dần dần thấy nó hay hay hơn, cách viết logic hơn, lập luận chặt chẽ hơn.... Cứ dần dần như thế cái suy nghĩ của mình nó mở dần mở dần, cách viết, cách lập luận nó cứng hơn (hơn ở đây là hơn cái ban đầu chứ không phải hơn người khác).

Giờ mình vẫn tiếp tục luyện, phải luyện thật nhiều để sau này có phải viết cái gì thì sẽ không còn ngại viết nữa, luyện để sau này còn viết những cái to hơn, những cái quan trọng hơn!. Cứ trong đầu nghĩ cái gì là ngồi viết ngay, tự nghĩ ra các chủ đề để viết, thấy cái gì hay hay, thích thích là viết ngay.

Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

MỘT MẢNH ĐỜI...!

Giấc mơ yên bình
Đứa bé, mới hơn 2 tuổi thôi, hồn nhiên ngây thơ... hình như nó vẫn chưa biết rằng một mất mát quá lớn đã đến với nó, vẫn chơi, vẫn bám vào người bố. Ngày hôm qua, là một ngày có lẽ là "đặc biệt" với nó.

Người ta mặc cho nó bộ đồ trắng, quấn cho nó cái khăn trắng trên đầu. Liệu nó có biết những thứ ấy nghĩa là gì không nhỉ? Chắc nó chẳng hiểu gì đâu, chắc nó nghĩ đó là bộ đồ mới mà người ta mới may cho nó, cái khăn quấn lên cho đẹp, chắc nó nghĩ hôm nay là một ngày gì đó mà rất đông người đến nhà nó chơi, nó nghĩ cũng giống như hôm tết mọi người cũng đến nhà nó đông lắm...

Chắc cũng có người nói với nó là mẹ nó đã ra đi mãi mãi rồi, cũng có thể có người nói thẳng cho nó biết mẹ nó đã mất rồi. Nhưng nó có hiểu được người ta nói gì với nó không? Chắc nó cũng chẳng hiểu gì đâu, người ta bảo mẹ nó mất rồi, nó cũng chẳng biết "mất" là cái gì đâu, chắc nó nghĩ là mẹ nó đi Hà Nội như những lần trước thôi, rồi một vài ngày, vài tuần nữa mẹ nó sẽ trở về với nó thôi...

Những suy nghĩ như thế của nó tồn tại được đến bao giờ? Đến một ngày nó thấy mẹ nó đi lâu không về, nó hỏi những câu ngây thơ: "Bao giờ mẹ về hả bố?" bố nó biết làm gì? Nó đòi mẹ nó, nó khóc, thậm chí nửa đêm nó khóc đòi mẹ....bố nó, ông bà nó biết làm gì?

Rồi bố nó sẽ lấy vợ, chắc chắn rồi, bố nó còn trẻ lắm mà mới 24 tuổi thôi. Nó sẽ có mẹ mới. Nhưng mẹ mới có chăm lo được cho nó như "mẹ cũ" của nó không?

Nghĩ mà buồn, mà tội cho nó, mới 2 tuổi thôi đã phải mất mẹ. Có vẻ như phía trước với nó là một quãng đường hết sức khó khăn với nó!

Nhưng thôi, mọi chuyện rồi sẽ qua. Ông trời đã sắp xếp rồi, khi ông lấy đi một thứ gì của ai đó thì ông sẽ bù lại cho người đó những thứ khác để bù đắp lại, có thể là không bằng, có thể bằng và có thể hơn! Hãy tin và hy vọng rằng ông trời luôn công bằng với tất cả mọi người, tin là số phận của đứa bé sẽ tốt đẹp!