Giấc mơ yên bình |
Người ta mặc cho nó bộ đồ trắng, quấn cho nó cái khăn trắng trên đầu. Liệu nó có biết những thứ ấy nghĩa là gì không nhỉ? Chắc nó chẳng hiểu gì đâu, chắc nó nghĩ đó là bộ đồ mới mà người ta mới may cho nó, cái khăn quấn lên cho đẹp, chắc nó nghĩ hôm nay là một ngày gì đó mà rất đông người đến nhà nó chơi, nó nghĩ cũng giống như hôm tết mọi người cũng đến nhà nó đông lắm...
Chắc cũng có người nói với nó là mẹ nó đã ra đi mãi mãi rồi, cũng có thể có người nói thẳng cho nó biết mẹ nó đã mất rồi. Nhưng nó có hiểu được người ta nói gì với nó không? Chắc nó cũng chẳng hiểu gì đâu, người ta bảo mẹ nó mất rồi, nó cũng chẳng biết "mất" là cái gì đâu, chắc nó nghĩ là mẹ nó đi Hà Nội như những lần trước thôi, rồi một vài ngày, vài tuần nữa mẹ nó sẽ trở về với nó thôi...
Những suy nghĩ như thế của nó tồn tại được đến bao giờ? Đến một ngày nó thấy mẹ nó đi lâu không về, nó hỏi những câu ngây thơ: "Bao giờ mẹ về hả bố?" bố nó biết làm gì? Nó đòi mẹ nó, nó khóc, thậm chí nửa đêm nó khóc đòi mẹ....bố nó, ông bà nó biết làm gì?
Rồi bố nó sẽ lấy vợ, chắc chắn rồi, bố nó còn trẻ lắm mà mới 24 tuổi thôi. Nó sẽ có mẹ mới. Nhưng mẹ mới có chăm lo được cho nó như "mẹ cũ" của nó không?
Nghĩ mà buồn, mà tội cho nó, mới 2 tuổi thôi đã phải mất mẹ. Có vẻ như phía trước với nó là một quãng đường hết sức khó khăn với nó!
Nhưng thôi, mọi chuyện rồi sẽ qua. Ông trời đã sắp xếp rồi, khi ông lấy đi một thứ gì của ai đó thì ông sẽ bù lại cho người đó những thứ khác để bù đắp lại, có thể là không bằng, có thể bằng và có thể hơn! Hãy tin và hy vọng rằng ông trời luôn công bằng với tất cả mọi người, tin là số phận của đứa bé sẽ tốt đẹp!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét