Translate

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

NHỮNG TẤM LÒNG CAO CẢ!

Ảnh: Sưu tầm
Xin phép nhà văn Edmondo De Amicis vì đã lấy tên cuốn sách của ông để đặt tên cho tiêu đề này của tôi nhưng do không thể tìm kiếm được câu nào hay hơn nên đành phải dùng câu này để đặt tiêu đề cho hành động tôi kể dưới đây.

Vì trọng nghĩa, trọng tình mà bị kỷ luật, bị giáng chức, thuyên chuyển công tác,...một hành động thật cao đẹp, một tấm lòng cao cả. Đó là câu chuyện gần đây của một huyện thuộc thành phố Hà Nội.

Đọc trên báo chí tôi thấy rầm rộ tin tức về chuyện chạy biên chế mất không dưới 100 triệu nhưng sự thực thì không phải như vậy, đó chỉ là tin đồn thôi. Hôm nay mình ngồi đọc báo thấy mấy vị bị kỷ luật trả lời báo chí thì mình khẳng định chuyện đó xảy ra ở đâu ý, chắc ở sao Hỏa hay Sao Kim gì đó chứ không có ở Hà Nội.

Chuyện xin nâng điểm là có thật, nhưng chuyện mất "không dưới 100 triệu" để được vào biên chế là hoàn toàn không có. Các vị bị kỷ luật, bị giáng chức, bì thuyên chuyển là do đã nhờ nâng điểm nhưng các vị hoàn toàn không nhận một chút tiền nào, các vị nhờ là do chỗ thân quen thôi, người thì là con của chị bạn thân, người thì nhờ giúp con của thầy giáo cũ...Một hành động thật cao thượng, chắc hẳn các vị cũng phải có một tấm lòng cao cả mới làm được những việc cao thượng như vậy. Tấm lòng của các vị, hành động của các vị thật đáng kính biết bao!

Nếu tôi là các vị ấy thì sẽ không làm như vậy đâu. Phải mất bao nhiêu công học hành mới được vào biên chế, mất bao nhiêu năm phấn đấu mới có được cái biển "Phó trưởng phòng" và phải mất bao nhiêu năm mới bỏ được chữ "Phó" kia đi, vậy mà giờ chỉ vì một hành động không đáng giá một xu mà bao công sức bị đổ bể.

Nếu tôi là các vị thì tôi sẽ phải lấy không chỉ 100 đâu mà phải lấy vài trăm triệu cho xứng với hành động đó, cho bõ cái công phấn đấu, rèn luyện. Tại sao các vị lại dại dột đến mức không nhận tiền nhỉ? Cứ nhận đi, có sao đâu, có ai chụp ảnh, quay phim để ghi lại những khoảnh khắc ấy đâu mà sợ, và cũng chẳng có ai ghi hóa đơn, biên lai cho những hành động đó đâu mà sợ, và đương nhiên không ghi lại thì chẳng có Thanh tra nào, cảnh sát nào tìm ra được chứng cứ để mà kết tội cả. Và nhận để chẳng may có bị hạ cánh thì cũng có "sân bay" mà mà hạ chứ.

Nếu tôi là các vị thì tôi còn nhờ nhiều hơn thế, người quen, người thân...thì cứ nhờ hết, nhờ cho cái bọn mọt sách nó hết đường chen chân vào. Chúng nó kêu à? kệ chúng nó chứ; Chúng nó than à? Kệ chúng mày...ai bảo bố mẹ chúng mày sinh ra không có quyền, không có tiền, không có địa vị, ai bảo chúng mày không biết đường lộn vào nhà quan mà hưởng sung hưởng sướng...Các cụ đã có câu rồi "Con vua thì lại làm vua" chúng mày biết rồi còn cố mà chen chân vào làm gì.

Ôi thôi chết! Mải nói tôi lại hồ đồ quá rồi! Sao tôi lại có thể đem suy nghĩ của tôi - Suy nghĩ của con sâu, con mọt chỉ biết đục khoét của dân để so sánh với các vị chứ! Hổ thẹn quá! Hổ thẹn quá! Các vị mà đọc được những dòng này của tôi chắc các vị ghét tôi đến thậm tệ, những suy nghĩ của con sâu, con mọt như tôi làm sao sánh được với các vị!

Tôi tự thấy hổ thẹn quá trước những hành động thật cao thượng của các vị, trước những tấm lòng thật cao cả của các vị! Các vị là người có những tấm lòng cao cả!

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

HAI CÂU CHUYỆN VỀ PHÁT HIỆN NHÂN TÀI!

Ảnh: xaydungdang.org.vn
Đọc trên Wikipedia mình thấy câu chuyện thế này: "Năm 1841 đời vua Thiệu Trị, được quan tỉnh Bắc Ninh tiến cử, Cao Bá Quát được triệu vào kinh đô Huế bổ làm Hành tẩu ở bộ Lễ. Tháng 8 (âm lịch) năm đó, ông được cử làm sơ khảo trường thi Thừa Thiên. Thấy một số bài thi hay nhưng có chỗ phạm trường quy, ông bàn với bạn đồng sự là Phan Nhạ lấy son hòa với muội đèn chữa lại. Việc bị phát giác, ông bị bắt giam vào ngục Trấn Phủ (ngày 7 tháng 9 âm lịch), rồi chuyển đến ngục Thừa Thiên (21 tháng 1 âm lịch năm Nhâm Dần, 1842). Suốt thời gian dài bị giam cầm, ông thường bị nhục hình tra tấn. Nhưng khi án đưa lên, vua Thiệu Trị đã giảm cho ông từ tội "trảm quyết" xuống tội "giảo giam hậu", tức được giam lại đợi lệnh."

Đây là hành động trái quy định nhưng người đời sau lại ca ngợi hành động này của Cao Bá Quát là hành động đẹp, hành động của ông xuất phát từ việc phát hiện nhân tài, vì người tài có thể hy sinh quyền lợi của bản thân.

171 năm sau, câu chuyện Cao Bá Quát sửa điểm lại lặp lại ở Hà Nội. 16 thí sinh được nâng điểm trong đợt thi công chức ở huyện Ứng Hòa (Hà Nội), có khá nhiều ông to bị xử lý kỷ luật, giáng chức, thuyên chuyển công tác.... Đọc những lời các ông trả lời trên báo chí tôi nghĩ thế này: Có lẽ là do các ông này đã phát hiện được nhân tài cho đất nước nên cố tình "nhờ" nâng điểm để không bị lãng phí nhân tài phục vụ cho đất nước. Như vậy là các ông đã dám hy sinh quyền lợi của mình để phát hiện nhân tài, tạo cơ hội cho người tài phát triển rồi. Hành động của các ông là hành động đẹp đấy chứ!

Liệu 100 năm nữa lịch sử có ngợi khen những ông này như đã từng ngợi khen Cao Bá Quát, Phan Nhạ không nhỉ?

CHUYỆN ĐI ĐƯỜNG

Ảnh: suckhoedoisong.vn
Trên đường đi làm về, thỉnh thoảng mình thử đi đằng sau một chiếc ô tô, sau vài lần thử mình nhận thấy thế này:

Đi sau ô tô thi đường sẽ rất rộng, nhất là ở những đoạn đường tắc thì cứ từ từ mà tiến theo ô tô thôi chẳng phải tranh đường với ai vì đã có ô tô đi trước dẹp đường rồi; Trời rét này đi sau ô tô thì cảm thấy ấm hơn vì được ô tô chắn gió cho...


Tuy nhiên, khi đi đằng sau ô tô thì mình không thể đi nhanh được vì cứ phải đợi khi nào ô tô tiến lên được thì mình mới đi được, đặc biệt khi ô tô bị tắc đường thì cứ đi đằng sau xe mãi mà hít khói; Đi đằng sau ô tô mình chẳng biết đằng trước có những gì vì chỉ nhìn thấy mỗi cái ô tô trước mặt, nếu muốn biết phía trước thế nào thì chỉ có nhìn qua gầm xe mới nhìn được một chút...

Sau vài lần như thế mình chẳng đi sau ô tô nữa, đi ra ngoài phải chen lấn một chút, lạnh một chút...nhưng được nhìn đường, chỗ nào không tắc thì cứ thế phi chẳng phải chờ đợi gì.